Đã bảo là ko viết về nó nữa, ấy vậy vẫn phải viết, vì bức xúc ko để đâu cho hết.
- Chuyện dập thẻ:
Hôm trước vừa có mail như sau "
I will warn you all.
Time Card
If you forget to record the timecard,
please come to get signiture .
If no signiture, your working time will not be counted"
Tức là cái mail này nói ai quên dập thẻ và ko có chứng nhận thì coi như ngày đó làm việc ko công, ko được lương.
Nó nói vậy mà khi vào bảo nó xác nhận, nó lại nói ko xác nhận và bảo “ ko có quy định bảo chúng mày quên dập thẻ”.
Mặt nó dương lên khi nói cái mặt nghênh nghênh, thách thức kiểu tao làm thế mày làm gì được tao, nó cướp trắng 1 nửa ngày công của người ta, mà ở công ty này ai cũng làm việc đến 5 h 30 mới về, nó thừa biết điều đó và có daily report phải gửi cho nó hàng ngày vào cuối giờ làm là bằng chứng.
Vậy mà nó vẫn ko xác nhận và ko tính lương cho nhân viên, có phải nó cướp trắng tiền lương của ng ta ko?
Chuyện Bcc giải tán.
Hôm trước nó vẫn ngọt nhạt bảo mình là “mày làm việc tốt, có tư duy tốt… “ nó còn cho mình làm 1 dự án quan trọng, cho mình đi họp với đối tác… Nó còn hỏi riêng mình thăm dò mọi ng trong văn phòng và có ý ko tin tưởng chị H. Nói thật là mình chẳng lấy làm mừng khi nó ken, nó tỏ vẻ tin tưởng mình, mình chỉ thấy nếu dự án đó tiến triển tốt thì tốt vì mình cũng chẳng muốn nhẩy việc.
Đến giờ thì mới thấy thực bụng của nó, nó lại chổng mông nói ko giữ ai nữa, chỉ có 3 ng: sếp, bồ sếp và chị H.
Chị H cũng nói thực ra nó nói vậy vì chị ý còn giá trị để nó bóc lột. Chị H là người có kinh nghiệm về hành chính, giấy tờ, thủ tục, lại là người giỏi tiếng Nhật có thể giúp nó làm việc với người Việt Nam. Thật khổ cho chi H, toàn phải do mặt mo ra để giúp nó làm những việc láo toét như tuyển dụng nhân sự, thuê nhà thuê cửa…
Nó tuyển vào một đống nhân viên rồi nó sa thải 1 loạt ko còn coi người lao động là cái gì nữa. Sống như nó nên nhân viên o văn phòng bảo nó có chết cũng ko ai tiếc, nói thật đấy (he he, ko phải rủa nó chết, mà là thằng này đi xe rất ngu, lái xe máy vèo vèo, lượn lách, nên khả năng nó chết rất cao, mọi người chỉ bảo nếu có bị chết thật chắc ko ai tiếc)
Bây giờ điều mình khổ tâm nhất là làm sao nói được với chồng, với mẹ mình.
Mẹ mình thì ra sức can ngăn khi mình bỏ SDFC, mẹ bảo chỗ nhà nước cho nó nhàn nhã mà còn nuôi con…
Chồng mình thì cũng thế.
Cả hai nếu nghe mình bỏ việc đều nghĩ đó là do mình chứ ko phải do công ty nó chuối.
Sai lầm khi tưởng Nhật thì khác Việt nam nhà nước, hoá ra thậm tệ, đểu giả ko biết gấp bao lần.
Lại tiếp tục tìm việc, gửi CV, bao giờ mới ở yên và yên tâm làm việc???
0 nhận xét:
Đăng nhận xét